Hi Khách | Đăng nhập | Đăng kí |
Bóng thằng Tùng đổ dài phủ hết lên trên đường xi măng bóng nhoáng, nó cứ đi nhưng vô định, nó không biết là mình sẽ đi đâu? Về đâu? Ánh mắt nó sung sướng nhìn qua bên kia đường , đó là sở thú, trong tâm hồn nó nghĩ ra không biết bao nhiêu điều, chắc ở trong đó đẹp lắm, nó nhớ hình như hồi mẹ vẫn đang còn ở với nó, mẹ có kể cho nó câu chuyện về những chú khỉ…Nó nhìn thấy những đứa trẻ chắc cũng bằng tuổi nó đang chơi đùa vui vẻ, nũng nịu bên cha mẹ của mình, chúng còn được ăn những thứ ngon, lạ, những thứ ấy nó chưa được thử bao giờ, và nó cũng chưa bao giờ nghĩ tới là mình sẽ được ăn, bởi vì nó đều là những thứ ngon đắt tiền. Nó là một đứa trẻ…uhm cũng là một đứa trẻ nhưng tại sao nó lại không được như các bạn ấy…Nó im lặng và ngoảnh mặt đi nó phóng tầm mắt ra phía trước như muốn tìm một cái gì đó thuộc về mình, ở đằng xa, ở những con phố trên vỉa hè nó vẫn thấy những đứa trẻ giống mình, cũng rách rưới, cũng nghèo , cũng đi bán vé số, và đánh giày. Nó thầm nghì, phải chăng chính bản thân nó, thằng Còi và cả những đứa trẻ lang thang kia nữa tất cả đều có số phận giống nhau, bất hạnh giống nhau, nó cũng không biết rồi tương lai của chúng sẽ về đâu…Câu hỏi hôm qua của thằng Còi bây giờ mới thấm vào người nó. Nó muốn tìm thấy mẹ, nó không giận mẹ, nhưng không biết đến bao giờ nó mới tìm được.
Con người sinh ra đã có số mệnh, và nó tin vào điều đó…nó cũng có số mệnh, thằng Còi cũng có….Chính vì vậy mà nó biết chấp nhận và cố gắng sống thật tốt, nó không bi quan nữa, nó tự mĩm cười với lòng mình, vẫn vui vẻ như mọi khi, như những ngày nó đã sống…Nó vừa đi vừa rao…Ai vé số không? Ai đánh giày không?, Cô ơi mua vé số cho cháu...chú ơi, chú có đánh giày không? Nó vẫn tiếp tục rao cho đến khi nó đi qua một con đường khác nó với thằng Còi tự nhiên hai đứa lại gặp được nhau…..