Hi Khách | Đăng nhập | Đăng kí |
Đôi khi bạn càng thông minh bao nhiêu thì sự thông minh ấy càng hại bạn bấy nhiêu. Bạn không tin? Nào, nghe câu chuyện này nhé!
Đó là một buổi tối, khi mà cái túi của tôi lép kẹp đến độ phải uống cà phê đen. Đang ngồi trong quán thì ở đâu lù lù xuất hiện một cô bạn có cái đầu cắt ngắn củn và vàng hoe. Cô ấy mặc kiểu hip-hop. Trông cực dễ thương. Cô ấy vừa nhìn thấy tôi mắt đã sáng lên. Thề rằng nếu có tắt hết đèn quán thì chỗ tôi ngồi cũng sáng trưng như ban ngày bởi cái nhìn của cô ấy:
- Hê, chào cậu!
Sau câu cảm thán là...
- Sao cậu ngồi một mình thế? Nào, nhận ra tớ không nào?
Tôi thoáng sững lại vì bất ngờ. Nhưng như tôi đã nói đấy, tôi rất thông minh mà. Tôi vội đáp ngay:
- Cậu lại đùa! Cái tính hay đùa đã tố cáo cậu rồi! Ngồi đi nào! Lâu lắm rồi hội mình không gặp đấy nhỉ?
Cô bạn mỉm cười. Nụ cười quen quá chừng. Cô bạn ríu rít:
- Cậu bảo cậu nhớ, thế tớ tên là gì nào?
Tôi cứng họng. Khỉ thật! Định chung kết sớm vậy sao? Đừng hòng nhé! Tôi đã bảo là tôi cực thông minh mà:
- Được rồi! Xa nhau mới tí mà đã không tin nhau rồi! Cậu uống gì cái đã?
- Vẫn như mọi khi, cho tớ xin cốc lipton không chanh, nhiều đường!
Tôi đứng dậy đi ra quầy. Bởi nếu tôi ới tay phục vụ thì hẳn tôi sẽ phải đối mặt với chừng 3 phút (là ít) chờ mang nước ra. Ba phút ấy sẽ là ba thế kỷ nếu như bạn chưa nhớ ra cô bạn này là ai. Tôi nói nhanh:
- Để tớ đích thân đi pha nước cho cậu. Lâu rồi không gặp thì khi gặp phải thể hiện cho ra trò chứ, nhỉ?
Cô bạn mỉm cười:
- Cậu lúc nào cũng thế!
Tôi cười cười rồi đi ra quầy. Tôi bắt đầu huy động toàn bộ số nơ-ron thần kinh của mình ra. Chà, cô bạn này là ai? Lipton không chanh, nhiều đường vẫn như mọi khi chính là một đặc điểm nhận dạng. Ai mà mình đã từng biết khoái Lipton không chanh nhiều đường? Những cái tên bay vòng vòng trên đầu tôi. Tay phục vụ bảo tôi:
- Anh cứ ra bàn ngồi đi rồi tụi em mang ra cho ạ!
Tôi lắc đầu:
- Không! Để tớ tự mang ra!
Tay phục vụ rõ là cầm tinh con... hoẵng. Pha chế gì mà nhanh quá! Một túi Lipton, một thìa đường, ít nước sôi. Xong! Không thể kéo dài hơn được nữa. Tôi buộc phải bưng ra:
- Nào, mời cậu! Chà, cái huy hiệu Che Guevara đẹp quá nhỉ?
- Hmmm! Cậu biết thừa là tớ mê ông này từ xưa rồi còn gì?
Tôi vớ được cọc rồi. Hehe, ăn cú đúp. Vừa thêm một chi tiết gợi nhớ lại tránh được phải trả lời tên cô bạn. Quá tốt! Tôi bắt đầu tấn công:
- Cậu đã xem The Motorcycle Diaries chưa? Phim này làm về Che đấy! Năm nay nó được đề cử giải kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất...
May quá! Hôm qua vừa đọc báo về Oscar 2005 mới biết vụ này. Cô bạn mắt sáng rỡ lên:
- Tớ đã nghe nói rồi nhưng tìm mãi không thấy đâu bán đĩa đó. Cậu có không cho tớ mượn?
Tôi gật đầu ngay tắp lự:
- Chuyện nhỏ! Tớ sẽ mua tặng cậu một DVD bản đẹp luôn!
Tôi không bao giờ mất lòng tin vào chợ Giời, nơi mà phim ảnh luôn có đầu tiên, chỉ sau 1 tuần công chiếu huống chi phim này thì lo gì. Việc cần làm bây giờ là kéo dài thời gian để tìm ra tên cô bạn cũng như hoàn cảnh quen biết.
- Ngày xưa chị tớ cũng mê Che lắm! Thật không hiểu tại sao nhiều người thích Che đến thế?
Hiểu biết về Che thì tôi cóc quan tâm. Cái tôi cần lúc này là thời gian để có thể dò xét về cô bạn này. Cô bạn đặt tay lên chiếc huy hiệu:
- Một con người lý tưởng và tràn đầy nhiệt huyết...
Trong khi cô bạn đang lên đồng về Che, tôi bắt đầu quan sát và truy cứu. Che là một câu chuyện bất tận. Hầu như những ai thích Che cũng đều có thể hàng giờ nói về Che mà không chán. Một cô bạn thích Che, uống lipton không chanh nhiều đường, mắt một mí, giọng nói lanh lảnh, nói rất nhanh. Chà, Thiên Trang chăng? Hay Vân Anh? Chẳng phải! Vân Anh thì đã đi du học. Thiên Trang thì thần tượng Ưng Hoàng Phúc. Hay Yến Anh? Cũng không đúng! Yến Anh mắt một mí thật nhưng chỉ có cái áo phông in hình Che là hết! Vậy cô ấy là ai?
- Hmmm, lâu lắm mới gặp nhau, thế mà tớ cứ đi huyên thuyên về Che - Cô bạn sực tỉnh - Dạo này cậu thế nào?
Tôi cười cười:
- Vẫn thế! Còn cậu?
- Thì học thi, tớ muốn thi Báo chí.
- Hay đấy! Tớ cũng thích, nhưng chắc sẽ học văn bằng 2 thôi.
- Cũng ba năm rồi hội mình chưa gặp lại nhau ý nhỉ?
- Hmmm. Hồi đó tớ với cậu mới lớp 10. Tớ nhớ hồi đó cậu bé như cái kẹo vậy!
- ...
Tôi đã bảo là tôi rất thông minh mà lại. Cô bạn bằng tuổi tôi, ba năm trước thì rõ là phải đang học lớp 10 rồi còn gì. Nào, bây giờ thì khoanh vùng xem năm lớp 10 tôi quen những cô bạn nào. Cô bạn Thanh Trà học dưới lớp 10B2. Nhưng cô bạn này mắt to tròn, đen láy cơ. Người ta chỉ đi phẫu thuật mắt cho thành hai mí chứ ai điên gì đi phẫu thuật thành mắt một mí đâu nào. Còn ai nữa nhỉ? Diệp ngơ ư? Cũng kiểu cười khanh khách, giọng nói lảnh lót, mắt một mí, nhưng mê uống sữa chua đánh đá và thần tượng diễn viên Chí Nghĩa ngày xưa trên chương trình ở nhà Chủ Nhật. Vậy cô bạn này là ai?