Hi Khách | Đăng nhập | Đăng kí |
im ngồi bên Mic trên suốt hành
trình ngồi xe buýt trở lại trung tâm
thành phố, mỗi đứa theo đuổi một
mạch suy nghĩ riêng. Thỉnh thoảng,
tôi ngủ gật trên vai cậu ấy, nghe
những mệt mỏi đang dần tan biến.
Chúng tôi đi bộ trên vỉa hè lát đá
đen. Các rãnh nhỏ giữa các viên đá
giúp nước thấm xuống lòng đất
tránh tình trạng ngập úng như một
số nơi khác. Lúc đi ngang của hàng
cà phê, Mic hỏi tôi có muốn uống
một cốc không. Tôi lắc, và nghĩ
mình hoàn toàn có thể pha một
(hoặc rất nhiều) cốc ở nhà, mà như
thế thì tiết kiệm hơn nhiều. Chẳng
để tôi nghĩ ngợi lâu, Mic đẩy cánh
cửa kính, kéo tay tôi đi vào. Thật
không hay lắm nếu khăng khăng từ
chối trong tình huống này. Tôi bất
đắc dĩ gật đầu, gọi một cốc cà phê
nhiều sữa rồi mở ví lấy ra những
đồng tiền nhỏ và vài đồng xu lẻ với
hi vọng có đủ tiền trả. Nhân viên
thu ngân đột nhiên lên tiếng, nói tôi
được miễn phí cốc cà phê ấy, nếu
muốn.
Hóa ra, đây là một phần của chiến
dịch "suspendeđ cof- fee" (cà phê
chờ, chưa dùng ngay), nghĩa là các vị
khách khi đến quán, sau khi trả tiền
cốc cà phê của mình, có thề trả
thêm một phần cà phê khác để
người nào đó đến sau có thể uống,
dù không đủ tiền trả. Bến tàu hỏa
nơi tôi sống từng có chương trình
"suspended train ticket" (vé tàu
chưa dùng đến): bạn có thể mua hai
vé, một vé cho bạn, và một vé cho
nguời nao đó gặp khó khăn, người
vô gia cư hoặc thất nghiệp chẳng
hạn. (Vé này thường được gửi ngay
tại quầy bán vé hoặc được thông
báo trên bảng tin để những người
không đủ tiền mua vé có thể tìm
đến). Vé tàu thì tôi biết, nhưng đó là
lần đầu tiên tôi phát hiện tiệm cà
phê cũng có chương trình tương tự.
Hơn cả ngạc nhiên, tôi nhận cốc cà
phê từ tay nhân viên phục vụ trong
cảm giác lâng lâng không sao diễn tả
được.
Chúng tôi nói lời cảm ơn anh thu
ngân và nhân viên phục vụ rồi đẩy
cửa, bước ra ngoài. Bầu trời hôm ây
rất nhiều sao, và hình như tôi chẳng
còn buồn ngủ nữa.
Tháng 12, tuyết bất ngờ rơi trong
thành phố. Xe buýt không thể đến
được những con đường nhỏ nên tôi
quyết định đi bộ ra bến xe trên trục
đường chính.
Trên xe buýt, tôi đứng dậy nhường
chỗ cho một cụ già. Lúc cụ bấm đèn,
chuẩn bị đứng dậy, cụ gọi tôi lại gần,
giục tôi ngồi xuống ghế của cụ rồi
mới an tâm ra cửa để xuống xe. Lúc
đến chỗ làm thêm, tôi kể lại câu
chuyện ấy cho chị Jen. Chị Jen nở nụ
cười dễ chịu, nói: "Người ta cứ nói
chúng ta đang sống quá nhanh. Điều
đó có thể đúng. Nhưng nó không có
nghĩa chúng ta không quan tâm
nhau. Chỉ là quan tâm theo một
cách lặng lẽ hơn thôi, đúng không
bé?"
Nói rồi chị khoác chiếc áo lông,
trùm chiếc mũ lên đầu rồi bước ra
phố.
Tôi tìm thấy chiếc gối nhỏ dùng để
sưởi ấm tay chị để trong quầy tính
tiền, trên đó là tấm thiệp chị ghi nắn
nót.
"Phải biết giữ ấm mình để thi
thoảng chị còn nhờ trông giùm ca
của chị nữa chứ, Kay ha!"
Buổi chiều, tôi đến trường và nhận
kết quả bài kiểm tra tiếng Tây Ban
Nha cuối tuần trước. Điểm của tôi
nằm gần cuối danh sách, sắp xếp
theo thứ tự cao thấp của diểm. Tôi
được gọi vào phòng giáo viên, thầy
cảnh báo nếu tôi không vượt qua kì
thi lại vào tuần sau, tôi sẽ phải học
lại môn này.
"Em phải nhớ đây không phải kì thi
kiểm tra kiến thức. Đề bài không
yêu cầu em trả lời câu hỏi dựa trên
ý kiên cá nhân. Bài kiểm tra được
đưa ra để đánh giá khả năng nghe
và hiểu những gì đoạn băng nói,
hiểu không?"
Tôi lững thững đi bộ về lớp trong
trạng thái buồn và thất vọng với
chính bản thân mình. Mấy đứa cùng
lớp biết chuyện, mang đến cho tôi
vài cuốn sách hữu ích chúng nó
không
cần dùng đến nữa. Đứa nào cũng
bảo, nếu cần sự giúp đỡ cứ gọi.
Tôi bắt đầu thấy mệt mỏi trước
đống bài tập của môn Chứng khoán.
"Relax" bằng cách mở máy tính, vào
FB của vài đứa bạn và người quen
để biết mọi người vẫn ổn. Trang chủ
hiện ra một loạt cập nhật từ Min,
đứa em gái của tôi ơ nha. Hết tụ tập
ở quán cà phê lại đến pạc-ti ở
trường học.
Tôi thở dài.
"Trong khi đó, mình vẫn mệt nhoài
học tập và làm việc như thế này"